Tiếng chuông chiều mùng một Tết
Trong hoàng hôn tiếng chuông chiều vang vọng,
Nhắc nhở người chìm đắm cõi trầm luân...
Thời chuông thôi thúc bâng khuâng,
Giục người tỉnh thức như gần như xa...
Quẩn quanh trong cõi ta bà,
Nhớ người xưa đã một thời phong lưu
Giờ chừ đỗ bến hoang vu,
Hay còn phiêu lãng thiên thu chốn nào ?
Thương thay một kiếp xôn xao,
Cuối đời chen chúc với bao đoạ đày !!
Sen vàng một đoá trên tay,
Xin người cứu độ đắng cay cuộc đời...
NM
Chùa Xá Lợi....bây giờ !
Trước
Tết, hàng ngày tôi vẫn có dịp đi ngang qua chùa Xá Lợi, nhìn thấy chùa
đang sữa
chữa....Rồi lại thấy hai cây "Bò cạp vàng" ở góc sân bên phải được bỏ đi
khiến lòng tự nhiên buồn buồn tiếc nuối vì đã có lần kêu cháu dừng xe
chạy vô chùa lượm những trái rụng lấy hột đem gieo dưới chân mộ phần của
ba, phải tới 4 năm cây mới ra hoa, và vỏn vẹn chỉ nở hai mùa hoa thì
cây bị sâu tàn phá !....
Và cứ thế hàng mấy tháng, cho đến khi gần Tết bỗng chợt nhận ra tượng
Quan Âm xuất hiện ngay góc phải của sân chùa, tuy rằng nơi đây cũng có cửa,
nhưng thoạt nhìn có cảm giác như rộng mở thật đẹp và uy nghi....!
Tượng Phật màu trắng được đặt ngay góc đường bà Huyện Thanh Quan và sư
Thiện Chiếu. Nếu ta đứng từ bên kia lề đường của trường GL, ta có thể
nhìn thấy cảnh quang trọn vẹn hơn, ta có thể chiêm ngưỡng nét trang
nghiêm của Đức Quan Âm và nhìn rõ được vẻ rực rỡ của chánh điện chùa Xá
Lợi trong buổi chiều tà ! Chắc hẳn không phải là một sự sắp đặt ngẫu
nhiên, bởi vì đây cũng là góc của đường Bà Huyện Thanh Quan và đường Sư
Thiện Chiếu! Bên đây đường là chùa, bên kia là trường học, ngoài tiếng
xe qua lại và giờ học sinh tan trường, còn lại không gian rất yên
tịnh....Một không gian êm đềm và gần gũi của bảy năm trung học, của
tuổi thơ và tuổi hoa niên !
Có lẻ sự yên tịnh trang nghiêm nhưng thân thuộc của ngôi chùa đã làm
cho đại đa số nữ sinh Gia Long có một dáng vẻ thuỳ mị và ôn nhu, một tâm
hồn sâu lắng trước biển đời dâu bể !! Đa số nữ sinh GL ngày đó yêu
chùa không khác gì yêu ngôi trường thân yêu của mình ! Và chắc chắn rằng
trong album ngày còn đi học bất cứ nữ sinh Gia Long nào cũng có ít nhất
một tấm ảnh chụp cùng bạn bè trong sân chùa Xá lợi
Hai năm nay do hoàn cảnh thực tế, tôi không đến viếng chùa Xá Lợi ngay
sáng mùng một, mà đổi lại hai cô cháu đi viếng chùa vào buổi chiều ngày
mùng một...Khoảng thời gian hoàng hôn của chiều mùng một Tết thật thoải
mái và dễ chịu, xe cộ ít đi rất nhiều vì không còn giờ tan sở, tan
trường và dân tạm cư thành phố cũng đã về quê ăn Tết, được chạy xe giữa
buổi chiều mát không hanh nắng và không đầy mùi khói xe làm cho người
trở nên nhẹ nhàng, thanh thản thật đúng là ....Tôi ơi, mùa Xuân đến rồi đó
!!
Từ cổng chánh đi thẳng vào Thiền đường đã được mở rộng hơn, hai bên
được trang trí những bức tượng nhỏ màu trắng, hình ảnh bé xinh của chú tiểu
nhỏ, người thì đọc sách, kẻ chống càm, những hình tượng nầy được đặt giữa
những khóm hoa lá trông thật vui mắt đáng yêu
Phía bên trái ngay sát góc tường là một tiểu cảnh nhỏ có tượng bán thân
của ông Mai Thọ Truyền, tức cư sĩ Chánh Trí, người có công cất lên chùa
Xá Lợi đồng thời quảng bá tư tưởng Phật giáo trở nên phổ biến và rộng
lớn, người đã sáng lập Hội Phật học được lưu truyền cho đến bây
giờ...
Sau
khi dạo một vòng nhìn khuôn mặt mới của chùa Xá Lợi, tôi lại trở vào
sân sau của chùa bái lạy tượng Quan Âm nhỏ được đặt ở đó, đặc điểm đáng
ghi nhớ là nơi đây lúc nào cũng đông người đến cúng vái, hoa quả, đèn
hương lúc nào cũng toả sáng !
Cuối cùng là lên chánh điện, nơi đây vẫn như cũ và không hề thay đổi, một khung cảnh thật gần gũi và không hiểu
tại sao mỗi khi vào đây chiêm ngưỡng Đức Phật tôi luôn cảm nhận một sự
êm đềm tĩnh lặng, ngay cả không gian cùng các vị Phật tử ai cũng cho tôi
một cảm giác thân quen cho dù tôi chưa hề biết một ai...
Những năm trước đây, ngoài thời gian còn đi học thì khoảng thời gian
sau khi ba tôi mất đi hai cô cháu thường đến chùa đọc kinh vào những hôm
trời không mưa, được ngồi ngoài sân cũng thoải mái và dễ chịu....Những
buổi tối mưa dầm chùa thanh vắng hơn nhưng êm đềm tĩnh lặng ! Bây giờ
thì không biết bao giờ được trở lại cảm giác thanh thản của những ngày
xưa cũ đó, thoắt một cái mà đã trên hai mươi năm trôi qua...!
Hôm nay là chiều mùng một Tết cho nên Phật tử đến đọc kinh tương đối
vắng, ngược lại khách đi viếng chùa lại đông, tôi cảm thấy yêu thích sự
yên tĩnh nầy , mùi hương cũa nhang lan toả trong không gian thật ấm áp đượm đầy không khí của mùa Xuân nơi cảnh Phật
Trời
đã bắt đầu tối, từ trên cao ngoài sân chánh điện nhìn xuống sân với
cảnh quang mới tôi có cảm nhận sân rộng ra hơn, khang trang và đẹp hơn,
nhưng sao vẫn thấy yêu và nhớ khoảng sân chùa thân quen của những ngày
còn đi học !
Điểm
đặc biệt không thay đổi của chùa Xá Lợi là người ăn xin thật nhiều, trẻ
khuyết tật, người mù, người già, có người bán vé số có người
không...Trong khi nhưng chùa khác bây giờ không còn một bóng
người ăn xin nào...Hai bên lối đi vào, hai bên thềm tượng Quan Thế Âm,
hai bên cầu thang dẫn lên chánh điện....
Trong ánh hoàng hôn nhá nhem, tôi lại tưởng nhớ đến hình ảnh của Dì Ba,
một người dì bà con, một người đàn bà đẹp giàu có một thời cũng đã từng
ngồi chen chúc ăn mày cửa Phật nơi đây !!
Đêm đến trên con đường nhỏ bên hông chùa Xá Lợi mang tên sư Thiện Chiếu
phía bên kia đường là hàng loạt nhà hàng, quán nhậu rực sáng ánh đèn màu... Giờ
nầy cũng là giờ thực khách tấp nập!
Đâu rồi những căn nhà xinh xắn với hàng bông giấy rực rỡ đủ màu dưới ánh nắng trưa giờ tan học ?NM PTND
Tiếng chuông chiều mùng một Tết
Trong hoàng hôn tiếng chuông chiều vang vọng,
Nhắc nhở người chìm đắm cõi trầm luân...
Thời chuông thôi thúc bâng khuâng,
Giục người tỉnh thức như gần như xa...
Quẩn quanh trong cõi ta bà,
Nhớ người xưa đã một thời phong lưu
Giờ chừ đỗ bến hoang vu,
Hay còn phiêu lãng thiên thu chốn nào ?
Thương thay một kiếp xôn xao,
Cuối đời chen chúc với bao đoạ đày !!
Sen vàng một đoá trên tay,
Xin người cứu độ đắng cay cuộc đời...
NM
Tiếng chuông chiều mùng một Tết
Trong hoàng hôn tiếng chuông chiều vang vọng,
Nhắc nhở người chìm đắm cõi trầm luân...
Thời chuông thôi thúc bâng khuâng,
Giục người tỉnh thức như gần như xa...
Quẩn quanh trong cõi ta bà,
Nhớ người xưa đã một thời phong lưu
Giờ chừ đỗ bến hoang vu,
Hay còn phiêu lãng thiên thu chốn nào ?
Thương thay một kiếp xôn xao,
Cuối đời chen chúc với bao đoạ đày !!
Sen vàng một đoá trên tay,
Xin người cứu độ đắng cay cuộc đời...
NM
Chùa Xá Lợi....bây giờ !
Trước
Tết, hàng ngày tôi vẫn có dịp đi ngang qua chùa Xá Lợi, nhìn thấy chùa
đang sữa
chữa....Rồi lại thấy hai cây "Bò cạp vàng" ở góc sân bên phải được bỏ đi
khiến lòng tự nhiên buồn buồn tiếc nuối vì đã có lần kêu cháu dừng xe
chạy vô chùa lượm những trái rụng lấy hột đem gieo dưới chân mộ phần của
ba, phải tới 4 năm cây mới ra hoa, và vỏn vẹn chỉ nở hai mùa hoa thì
cây bị sâu tàn phá !....
Và cứ thế hàng mấy tháng, cho đến khi gần Tết bỗng chợt nhận ra tượng
Quan Âm xuất hiện ngay góc phải của sân chùa, tuy rằng nơi đây cũng có cửa,
nhưng thoạt nhìn có cảm giác như rộng mở thật đẹp và uy nghi....!
Và cứ thế hàng mấy tháng, cho đến khi gần Tết bỗng chợt nhận ra tượng
Quan Âm xuất hiện ngay góc phải của sân chùa, tuy rằng nơi đây cũng có cửa,
nhưng thoạt nhìn có cảm giác như rộng mở thật đẹp và uy nghi....!
Tượng Phật màu trắng được đặt ngay góc đường bà Huyện Thanh Quan và sư
Thiện Chiếu. Nếu ta đứng từ bên kia lề đường của trường GL, ta có thể
nhìn thấy cảnh quang trọn vẹn hơn, ta có thể chiêm ngưỡng nét trang
nghiêm của Đức Quan Âm và nhìn rõ được vẻ rực rỡ của chánh điện chùa Xá
Lợi trong buổi chiều tà ! Chắc hẳn không phải là một sự sắp đặt ngẫu
nhiên, bởi vì đây cũng là góc của đường Bà Huyện Thanh Quan và đường Sư
Thiện Chiếu! Bên đây đường là chùa, bên kia là trường học, ngoài tiếng
xe qua lại và giờ học sinh tan trường, còn lại không gian rất yên
tịnh....Một không gian êm đềm và gần gũi của bảy năm trung học, của
tuổi thơ và tuổi hoa niên !
Có lẻ sự yên tịnh trang nghiêm nhưng thân thuộc của ngôi chùa đã làm
cho đại đa số nữ sinh Gia Long có một dáng vẻ thuỳ mị và ôn nhu, một tâm
hồn sâu lắng trước biển đời dâu bể !! Đa số nữ sinh GL ngày đó yêu
chùa không khác gì yêu ngôi trường thân yêu của mình ! Và chắc chắn rằng
trong album ngày còn đi học bất cứ nữ sinh Gia Long nào cũng có ít nhất
một tấm ảnh chụp cùng bạn bè trong sân chùa Xá lợi
Từ cổng chánh đi thẳng vào Thiền đường đã được mở rộng hơn, hai bên
được trang trí những bức tượng nhỏ màu trắng, hình ảnh bé xinh của chú tiểu
nhỏ, người thì đọc sách, kẻ chống càm, những hình tượng nầy được đặt giữa
những khóm hoa lá trông thật vui mắt đáng yêu
Phía bên trái ngay sát góc tường là một tiểu cảnh nhỏ có tượng bán thân
của ông Mai Thọ Truyền, tức cư sĩ Chánh Trí, người có công cất lên chùa
Xá Lợi đồng thời quảng bá tư tưởng Phật giáo trở nên phổ biến và rộng
lớn, người đã sáng lập Hội Phật học được lưu truyền cho đến bây
giờ...
Sau
khi dạo một vòng nhìn khuôn mặt mới của chùa Xá Lợi, tôi lại trở vào
sân sau của chùa bái lạy tượng Quan Âm nhỏ được đặt ở đó, đặc điểm đáng
ghi nhớ là nơi đây lúc nào cũng đông người đến cúng vái, hoa quả, đèn
hương lúc nào cũng toả sáng !
Cuối cùng là lên chánh điện, nơi đây vẫn như cũ và không hề thay đổi, một khung cảnh thật gần gũi và không hiểu
tại sao mỗi khi vào đây chiêm ngưỡng Đức Phật tôi luôn cảm nhận một sự
êm đềm tĩnh lặng, ngay cả không gian cùng các vị Phật tử ai cũng cho tôi
một cảm giác thân quen cho dù tôi chưa hề biết một ai...
Những năm trước đây, ngoài thời gian còn đi học thì khoảng thời gian
sau khi ba tôi mất đi hai cô cháu thường đến chùa đọc kinh vào những hôm
trời không mưa, được ngồi ngoài sân cũng thoải mái và dễ chịu....Những
buổi tối mưa dầm chùa thanh vắng hơn nhưng êm đềm tĩnh lặng ! Bây giờ
thì không biết bao giờ được trở lại cảm giác thanh thản của những ngày
xưa cũ đó, thoắt một cái mà đã trên hai mươi năm trôi qua...!
Hôm nay là chiều mùng một Tết cho nên Phật tử đến đọc kinh tương đối
vắng, ngược lại khách đi viếng chùa lại đông, tôi cảm thấy yêu thích sự
yên tĩnh nầy , mùi hương cũa nhang lan toả trong không gian thật ấm áp đượm đầy không khí của mùa Xuân nơi cảnh Phật